Bài đăng

BÍ MẬT CĂN PHÒNG SỐ 19

Hình ảnh
Đó là tên một cuốn sách được nhắc đến trong bộ phim tôi từng xem.  Mà sau đó tôi gõ google không ra cuốn sách, chỉ có tên bộ phim Hàn như vậy, nhưng nội dung không như sách được kể đến trong phim tôi xem. Cũng có thể, đó là cuốn sách...trong truyền thuyết thôi; để dẫn dắt cho tình tiết của phim. Hoặc có thể trình tra lài tiệu của tôi hơi "gà". Nhưng đó không phải điều quan trọng lắm, với tôi. Bởi lẽ, tôi vẫn nhớ lời của nhân vật nữ chính trong phim, một cô gái ước mơ trở thành biên kịch, nói về cuốn sách ấy. Và bởi lẽ, cái "ý" gợi ra từ đó đã khiến tôi xao xuyến và thấy thấm thía.  Nhân vật kể câu chuyện đại ý rằng trong truyện có một một phụ nữ, chị đã có chồng và con, cuộc sống vui vẻ và yêu thương. Một ngày nọ, chị nói với chồng có thể làm cho mình căn phòng riêng, chỉ có mình chị được lui tới những lúc cần đến hay không? Anh chồng vui vẻ nhận lời và thực hiện như vậy. Căn phòng được anh đặt tên là "Phòng của mẹ". Chị rất biết ơn và hạnh phúc! Thế nhưng...

Truyện ỐC ĐẢO (Tạm kết)

Hình ảnh
… Khi ta mải miết đi hết một vòng quanh tâm và bắt đầu tiến bước về phía tâm của vòng tròn, ta dần dần ra khỏi vòng lặp. Ở tâm vòng tròn, ta gặp một nhân vật mang tên Bản Thể. ***      Sarah tỉnh giấc.      Đã mấy hôm nay cô rơi vào một giấc mơ dường như lặp lại nhiều lần trong suốt nhiều tuần qua.      Giấc mơ ấy có lẽ cô tự vẽ ra, tự đưa vào trong tiềm thức và tự nhắc trong giấc ngủ của mình.      Giấc mơ hoang mạc.      Gió. Cát. Nắng. Màu vàng nóng bỏng và đam mê của sa mạc.      Cô khó có thể rời và cũng không muốn rời đi khỏi cái vòng tròn sa mạc ấy. Như một thói quen với những gì đã ở bên mình và trong mình quá lâu.      Đồng thời cô biết khao khát tới gần hơn với ốc đảo cũng đang lớn dần lên và không thể cưỡng lại. Ở đó có một người đang đợi cô – là Bản Thể của cô. Và bản thể của Sarah chính là ốc đảo.      Cô đã gần tới rồi…    ...

CÂU CHUYỆN XÍCH LÔ VÀ SỰ LỰA CHỌN

Hình ảnh
Nhiều năm về trước... Thật ra là mười ba năm trước, có một câu chuyện mà sau này, khi nhìn thấy bóng dáng chiếc xích lô nào trên đường, tôi lại nhớ về điều mình chọn và không chọn - ngày hôm ấy. Câu chuyện ngày hôm ấy đã nhắc nhở tôi hiểu hơn về chính mình, khi quyết định làm hay không làm một điều gì. Bởi có những chuyện không hề nhỏ nhặt đối với tôi. Và tôi, không phải là đứa dễ quên về những điều mình chưa kịp làm hay không làm - nhất là trong khi điều đó mình hoàn toàn có thể! Cho nên, từ đó, tôi dặn lòng, đã biết con người của mình, vậy cứ "lắng nghe" và hãy đơn giản nghe theo sự mách bảo của chính tôi. Những điều khiến con tim tôi lên tiếng, chúng sẽ không "im lặng" cho đến khi tôi "đáp lời". Mười ba năm về trước... Tôi vui sướng được tham dự đám cưới của một người bạn lâu năm, chơi từ hồi lớp Một. Hết cấp Ba, bạn định cư ở Úc và lần này về Việt Nam tổ chức tiệc để mời họ hàng và bạn bè chung vui. Còn lễ cưới thì đã tổ chức bên Úc trước đó rồi.  Tôi ...
Hình ảnh
                   MƯA KHUYA            Bỗng dưng trời đổ cơn mưa Cho mềm đêm hạ, cho vừa nhớ nhung           Đàn đâu gảy phím tơ chùng   Gió trăng ngơ ngẩn thức cùng chiêm bao (Một đêm mưa đầu hạ, 19/3/2024)
Hình ảnh
 NƠI ĐI TRỐN, NƠI TRỞ VỀ Tôi nghĩ, không chỉ có một "hải đảo tự thân" để mỗi người nương náu mà dường như, thỉnh thoảng ai cũng có và cũng cần một nơi để...trốn. Kiểu như "nơi chốn ruột", như cách nói "món ruột", "bài hát ruột,"... Với tôi, có hai nơi để tôi đi trốn mà không trốn (là vì gặp "chính mình" ở đó) và để quay về rạng rỡ mà dịu dàng, mềm mại hơn với thực tại và với cả chính mình. Đó là Đà Lạt và Hội An. Đà Lạt là hồi xưa rồi, khi mà tôi có sáu năm lang bang Sài Gòn học hành rồi làm việc. Ngoài đi đến những nơi khác để khám phá và thăm nhà bạn học, bạn cà phê, bạn tâm tình đời sống,... thì nơi tôi luôn nghĩ đến đầu tiên khi muốn chạy khỏi "cuộc sống hôm nay" là Đà Lạt. Không cần đi lâu, tiết kiệm thời gian và tiền bạc bằng cách chọn những chuyến đi ngủ được trên xe, sáng là tới nơi. Xuống xe khi còn tờ mờ sáng để ngắm cảnh một thành phố mờ sương vừa "thức dậy". Ngày ấy tôi (mà tôi nghĩ phần đông người Sài Gò...
Hình ảnh
PHỐ VÀ EM Phố vẫn cũ Vẫn em ngày xưa cũ Gặp lại nhau một trưa nắng hanh hao Nhưng chẳng phải là nhau của những tháng năm nào Vì em của bây giờ biết cúi đầu trước những điều nhỏ bé biết yêu phố yêu người thật sâu thật khẽ biết âm thầm giữa chân thật không chỉ bằng đôi câu nói rồi quên mau biết biến bụi phong ba thành hạt nhiệm màu Gieo vào em Gieo vào lòng của phố. ❤️❤️ (7/3/2024)
Hình ảnh
 TÌNH GIÀ "Anh ơi, mai là giỗ anh rồi, anh về với mẹ con em, với cháu chắt anh nhé!" Tiếng nấc, tiếng nức nở, nghẹn ngào trên gian phòng thờ là của Bà Nội.  Tôi đã thấy dép của bà để trước cửa nhà tôi. Vậy là lại sang "tâm sự" cùng ông rồi. Tôi đứng lặng, không bước lên trên thêm nữa, dựa cầu thang một lúc, nước mắt ở đâu trào ra, nín lặng, lòng quặn thắt theo tiếng nấc của một người vợ tóc đã bạc phơ.  Tôi vào phòng, khẽ khàng đóng cửa.  Lúc ấy, đừng đánh động không gian riêng tư và cắt ngang những lời tâm tình của một người vợ với chồng mình, dù chỉ là ánh nhìn qua tấm ảnh. Đó là một trời yêu thương thiêng liêng cần được tôn trọng. Lúc ấy, đừng nói với người vợ ấy: "Thôi, đừng khóc. Thôi, đừng buồn. Thôi, người đi đã đi rồi. Thôi, hãy còn con với cháu!". Tuyệt đối, đừng nói những điều như vậy! Bởi lúc đó họ cần phải buồn và họ cần được khóc. Không có gì thay thế được "tình già", không có gì thay thế nổi tình yêu của người vợ với người chồng quá...