Đêm thường thinh lặng.
Ai ai cũng nghĩ rằng một ngày yên lặng nhất về đêm. Lẽ thường là vậy!
Với tôi, có lẽ, đêm thật nhiều âm thanh.
Tiếng tích tắc đồng hồ, tiếng quạt quay o... o..., tiếng thở của chính mình, tiếng lòng xôn xao, trăn trở bao điều không thể nói với ai,...
Tiếng côn trùng vo ve, tiếng rơi khẽ của giọt sương đêm rơi thỏ thẻ trên cành lá.
Vì đêm thinh lặng nên thành ra đêm cũng nghe được nhiều thanh âm quá - của những niềm riêng.
Tôi quên mất là còn cả tiếng bàn phím mình đang gõ, thật rõ, thật đều. Bao nhiêu tiếng lạch cạch là bấy nhiêu suy nghĩ trào ra từ con chữ. Thần thánh thế! Bấy nhiêu chữ cái thôi mà làm nên cả một thế giới nội tâm của một con người.
Có tiếng chó đang sủa thật vang... Hình như mỗi tạo vật đều có một đời sống tinh thần về đêm của riêng mình. Một đời sống khác... Một tinh thần rất khác...
Tiếng nói với chính mình có lẽ cũng là tiếng nói về đêm. Khi ta đã xếp lại những bộn bề, tấp nập của cuộc sống ban ngày; ta "lôi" ra một mặt bộn bề khác của những suy tư, của biết bao rung cảm. Ta cảm nghe thế giới xung quanh và ta lắng nghe tiếng nói bên trong của chính mình.
Tôi chỉ muốn nhắc nhớ rằng mình luôn có một đời sống nội tâm đầy thanh âm và vô cùng phong phú; để ta có thể chạm, có thể khơi nguồn, có thể chuyện trò. Đã bao lâu rồi tôi chỉ chăm chú vào những thanh âm ban ngày, vào tiếng nói của người khác; mà chỉ quên dành thời gian lắng nghe thật sâu, thật kỹ tiếng nói từ trong sâu thẳm của chính mình?
Hay nói một cách rõ ràng và chân thật nhất: Tôi đã bỏ quên mình bao lâu?
Nhận xét
Đăng nhận xét