BẦU TRỜI VÀ CHIẾC LÁ 

Bầu trời hỏi chiếc lá:

"Tình yêu ở bao xa

Mà tay người vươn ra

Chẳng bao giờ chạm tới?"


Chiếc lá chẳng còn mới

Đã ngả vàng pha xanh

Đã nhuốm màu mong manh

Nở nụ cười đẹp nhất:

"Tình yêu chỉ có thật

Ở trong tim mỗi người

Với tay ra xa vời

Chẳng đặt nơi lồng ngực

Nghe xôn xao thao thức

Nghe mong ngóng mông lung

Nghe lòng mình rất vụng

Nghe nhung nhớ muôn trùng"


Bầu trời nhìn chiếc lá

Thấy tim đập dịu dàng:

À ta mãi mơ màng

Quên những gì đang có...


Lòng ta thường để ngỏ

Cho tháng ngày đã qua

Hay ảo vọng, lắng lo

Về những điều chưa tới

Dù chân tình vẫn đó

Lại neo vùng lãng quên...



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Truyện ỐC ĐẢO (Tạm kết)

BÍ MẬT CĂN PHÒNG SỐ 19