TẠ ƠN

Tạ ơn đời cho tôi biết ngước nhìn

và đón lấy trong xanh

từ bầu trời thiên thanh

từ long lanh cành lá

Từ vội vàng, hối hả

tôi thấy:

những - miền - yên


Tạ ơn đời tôi lại biết nhìn lên 

Đón hương nắng ngạt ngào đánh tan miền băng giá

của đớn đau, vật vã

chạm một bàn chân

đến chặng mới cuộc đời

Nơi ấy...

Hoang sơ, vắng lặng, rất xa vời

Chỉ cần bước tới

sẽ thênh thang 

Bỏ lại sau lưng

cùng nỗi hoang mang

những đong đếm so đo thường nhật, 

bao tính toan vụn vặt...

nát đời người


Tạ ơn đời cho tôi nở nụ cười

Biết cúi đầu

biết mình nhỏ bé

Cũng biết nuôi dài, nuôi lớn và chắt chiu thật khẽ

những niềm mơ...




Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Truyện ỐC ĐẢO (Tạm kết)

BÍ MẬT CĂN PHÒNG SỐ 19