HẠNH PHÚC CÓ KHI LÀ MỘT KHOẢNH KHẮC MÀ TA CÓ THỂ "BẮT"

Lạ lùng! 

Lúc này tôi đang cảm thấy một khoảnh khắc hạnh phúc tròn đầy chảy trong tôi, chầm chậm, lan toả khắp cơ thể và tâm hồn. Một cảm giác khoan khoái, chân thật, nhẹ bẫng đến bất ngờ. Sau khi ăn trọn cái bánh waffle trái cây, hớp vài ngụm cà phê, ngắm bình hoa be bé với vài bông hoa nhỏ nhỏ thật xinh và phóng tầm mắt ra xa thêm nửa mét - tôi đã "bắt trọn" được khoảnh khắc Hạnh Phúc ấy.  

(Giá mà cảm giác ấy có thể "đóng băng" và đọng lại. Nhưng không thể! Và nếu vậy thì còn gì vui?)

Mấy cây cọ nhỏ rung rinh theo gió - chắc tụi nó đang chụm đầu lại chuyện trò. Còn tôi thì ngồi một mình nên "hóng" chuyện. Tụi nó cứ lao xao, rì rào gì đó... Tôi vờ như đang nghe được thật nhiều. Một giọt nước tự tiện rơi từ trên không trung xuống như một điểm nhấn; hay đơn giản muốn tham gia vào câu chuyện. Tôi tưởng tượng đám cọ đột nhiên dừng bặt, cùng ngoái đầu ra xem có chuyện gì. 

Tôi ước rằng có thêm chút nắng. Vì tôi đã trót yêu màu nắng vàng mật và hương nắng thơm mùi gió, mùi cây cỏ, mùi hanh khô; tiếng nắng len qua tạo vật tưởng chừng giòn giòn. Giòn rụm như tiếng bánh tráng đập.

Trong tiếng nhạc nhẹ nhẹ rất thơ làm nền, tôi chỉ biết ngồi đó , trong phút chốc, quên hết sự đời. Tôi chỉ biết mình đang mỉm cười, sinh động, mơ mộng như bản tính và đắm chìm trong những điều nhỏ xíu đẹp lạ thường. Tôi dường như đang có một mối giao tình với tự nhiên!

Tôi yêu và biết ơn những phút lặng trong ngày. Không cần nhiều, chỉ cần thật lắng, thật lặng, thật đọng, thật yên, thật riêng,... thật Tự Do. Có lẽ ấy là lúc tôi cảm nhận sự hiện diện của Hạnh Phúc - chỉ trong khoảnh khắc. 

Tôi yêu việc "nghe" được tâm hồn mình sống động, còn rất nhiều mộng mơ và thích làm thơ.

Sáng, 7/4/2023 - Ở quán cà phê Cá Nóc



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Truyện ỐC ĐẢO (Tạm kết)

BÍ MẬT CĂN PHÒNG SỐ 19