HẠNH PHÚC MANG TÊN "BÁNH MÌ"

Ai cũng có quyền Hạnh Phúc. Và cả quyền được đặt tên cho hạnh phúc của mình.
"Bánh Mì" là tên của sự hạnh phúc mà tôi ao ước trong năm đầu tiên học Đại học ở Sài Gòn. Không hiểu sao ngày ấy cái đứa chuyên Văn lại chỉ mơ màng chuyện...ăn như thế! 

Những ngày đầu tiên ở Sài Gòn, tôi đã phải cuốc bộ đi học rất nhiều. Ban đầu vì "ngơ", bận sau thì vì "lười"...đi xe buýt.
Từ nơi ở đến trường cần hai chuyến xe buýt mới tới. Có biết đâu! Cứ một chuyến một đường thẳng mà leo lên xe tới nơi thôi. Quãng còn lại, xe thả xuống thì cứ thế cuốc bộ về, mỗi ngày hai lượt đi - về như thế. Sau lên hỏi cả đám đi xe buýt thì được "khai sáng" cho, ở đâu ra thẳng đường sướng vậy, hai chuyến mới tới trường bạn ơi!
Mà bạn kệ! Đi bộ mất thời gian xíu mà vui nhiều nhiều. Đặc biệt, tôi luôn thấy hạnh phúc khi nhìn vào những tiệm bán bánh mì. Và nhất là thấy ai cũng được cầm khay, đi vòng vòng, chọn tới chọn lui, được ngồi tại chỗ ăn hẳn hoi. Mỗi ngày nhìn những hình ảnh ấy, thấy thật mới mẻ biết bao! Nguyên cái quãng thời gian đi bộ ngang con đường Hai Bà Trưng đó, tuy chẳng bao giờ dám ghé vào tiệm bánh nhưng những hình ảnh ấy và mùi bánh, cùng những đứa nhỏ líu ríu theo ba mẹ chọn bánh rồi ngồi ăn cứ khiến tôi thấy vui khó tả! Kiểu như một động lực để cuốc bộ mỗi ngày, không mệt cũng chẳng chán! Có bao nhiêu thứ để ngắm nhìn. 
Những tiệm bánh ấy buổi sáng cứ nhộn nhịp, vội vàng; buổi chiều khi tôi đi về thì trầm lắng hơn. Nhưng bánh thì chắc vẫn luôn ngon và cái kiểu được cầm khay đi quanh tự chọn thật là "ngầu". Nghĩ lại thấy mình "nhỏ xí" với những niềm vui nhỏ xí - kiểu vậy!

Đi bộ riết, yêu con đường, yêu cái chợ Tân Định, mến cái nhà thờ Tân Định mỗi lúc ngang qua, chứ chẳng riêng chi tiệm bánh Kinh Đô và Đức Phát hồi đó nữa,... Phạm vi của sự "yêu" nó mở rộng... Và hạnh phúc cũng dần phai nhạt cái tên "Bánh mì". Cái khái niệm này trở nên mơ hồ dần...

Nhưng mà không hiểu sao, cho tới giờ, trong những lúc buồn đỉnh cao nhứt, khi mà cái đứa luôn vui khi được ăn ngon như tôi vẫn không thể nuốt nổi thứ gì... thì may quá, còn có bánh mì, các thể loại bánh làm bằng bột mì! Cắn một miếng, lại muốn cắn tiếp một miếng và tự dưng thấy như đang cắn "miếng Hạnh Phúc" tan ra trong miệng. Thấy đời còn đẹp, thấy mình còn sinh lực và muốn sống cho đàng hoàng. 

Tôi luôn yêu Sài Gòn với một tình yêu đặc biệt. Luôn nhớ với một nỗi nhớ sống động. Luôn nghĩ về. 

Nhớ hồi năm Nhứt, thầy chủ nhiệm hỏi: "Đà Nẵng có Sư phạm sao em không học, vào đây học làm gì cho xa?"
Hồi đó, điều đầu tiên nghĩ chủ yếu "là vì nó xa". Sau dần dần hiểu... Còn nhiều, nhiều hơn thế nữa.
Cảm ơn vì hồi đó chỉ muốn đi học xa!









Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Truyện ỐC ĐẢO (Tạm kết)

BÍ MẬT CĂN PHÒNG SỐ 19