Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 12, 2023
Hình ảnh
 ỐC ĐẢO (2) "Dù giữa sa mạc hay trong thành phố, luôn có một người chờ đợi một người."  (Paulo Coelho) *** Dạo gần đây Sarah có một giấc mơ, thường xuất hiện những lúc không ngờ nhất. Lúc tỉnh giấc hay ngay cả lúc đang miên man trong một cơn ngủ rất sâu. Hình bóng đầu tiên và cuối cùng mỗi ngày - như có một cuộn băng trong não và cài chế độ tự động. Có gì như đang trỗi dậy và đang lớn lên mạnh mẽ. Những điều ta hay nghĩ rằng "không sao đâu" hay mình có thể bấm nút "on" và "off" trong tâm tưởng của chính mình bất cứ lúc nào lại có khi vẫy vùng và có sức sống bất ngờ hơn ta tưởng. Sarah chợt nhớ tới cờ vây.  Sarah không chơi được cờ vây, cô chỉ biết qua những cuốn sách mà cô từng đọc và ấn tượng với bộ môn này. Đột nhiên cô nghĩ đến nó; bởi vì những thành quách, đền đài, những vùng đất mới mẻ kỳ thú chưa biết tới, những chốn thâm cung, những khát khao lẩn khuất, những lung linh và tươi mát trong ốc đảo của cô đang dần bị chiếm cứ - từ bên trong. Qu...
Hình ảnh
"CÁ MÓ" VÀ CHUYỆN KHÔNG PHẢI VỀ MỘT MÓN ĂN Có lẽ bạn sẽ có lúc trải qua cảm giác giống tôi. Là nhớ về một miền đất, một bài hát, một món ăn hay chợt nhớ một con người một cách...không hiểu sao lúc này mình lại nhớ tới. Người nào đó rất xa xôi nhưng là một phần - dù là rất nhỏ, nhỏ xíu như một chấm màu li ti trong bức tranh đời mình. Như tôi nhớ về chị vì một món ăn đặc biệt với tôi: cá Mó chiên giòn. Món ăn chỉ là gợi nhớ còn trong ký ức của tôi là một quãng đời của một con người mà tôi được gặp họ tại một trạm của hành trình cuộc đời mình.  Chị tên Hải. Quê chị ở Mũi Né, Phan Thiết. Đó là nơi tôi đã đến một lần để đưa một người anh thân thương về với đất cùng nụ cười của anh cách đây nhiều năm. Rồi chưa quay trở lại. Cho dù là vùng đất đẹp, tôi cũng chưa từng nghĩ đến đó để du lịch. Và tôi cũng chỉ biết quê chị Hải ở đấy. Hôm nay tôi "gặp lại" món cá mó chiên. Tự dưng nhớ chị thật nhiều! Rồi bao nhiêu hình ảnh cũ quay lại và cũng chợt nảy ra một câu hỏi trong đầu: ...
Hình ảnh
ỐC ĐẢO (1) "Về định nghĩa địa lý, ốc đảo là vùng đất biệt lập có thực vật trên sa mạc, thường hiện diện xung quanh một mạch nước hay nguồn nước tương tự. Ốc đảo là nơi cư ngụ của muông thú và con người nếu diện tích đủ rộng." *** Sarah ngồi đó - giữa một khoảng không đủ riêng tư trong một không gian chung. Phía trước là vài sắc xanh của những chậu cây nhỏ, xung quanh bao bọc bởi gió và trên đầu là một vòm trời. Vòm trời trên đầu được che bởi một lớp mái trong veo để nếu có mưa thì không thể giọt xuống đầu của cái kẻ đang ngẩng cổ lên nhìn bầu trời vừa như thân thuộc bình thường, vừa có gì như say mê.  Ánh nắng ban trưa chợt tắt hẳn. Gió tạt ngang qua bờ vai một chút run rẩy của làn da. Cô nhắm mắt nghe gió ngày càng thấm lạnh. Tiếng mưa rơi. Từng giọt, từng giọt rơi và vẩy vài tia nước nhỏ một bên má Sarah theo chiều gió thổi. Có gì trong cái biến đổi của đất trời mà cô mê mẩn. Mỗi lúc gió và mưa bắt đầu rơi xuống. Chỉ cần nhắm mắt, cô tưởng như mình đang ở biển khơi, rộng lớ...
Hình ảnh
Khúc cây xanh  bụi trà đậu chiếc lài thơm nhỏ  trắng hồn nhiên 
Hình ảnh
Có những lúc em buồn đời muốn khóc Mà tự nhiên nước mắt lại đóng băng Có những lúc em muốn mình gào thét Giữa mênh mông lặng ngắt muôn trùng Có những lúc em giận mình yếu đuối Biết đời sâu hun hút hố lòng người Em vẫn xót vẫn buồn muốn khóc Muốn chảy tràn mà nước mắt  chẳng buồn rơi
Hình ảnh
CHÁO GÀ LÝ SƠN Một món ăn ở mỗi một nơi đều mang hương vị riêng, cho dù đó là món ăn quen thuộc nơi nào cũng có và ta cũng có thể dễ dàng nấu tại nhà. Như là món cháo gà. Quen thuộc, quen thuộc lắm luôn! Nên cũng dễ để nhận ra điểm lạ.  Cái lạ có lẽ nằm ở chỗ, mỗi vùng đất dường như đã "phủ" lên món ăn bình dân ấy một phong vị riêng của đất và người. Nên cứ ăn vào là cảm nhận ngay điều khác biệt. Tôi nhớ mãi món cháo gà Lý Sơn bởi một điểm thực sự rất riêng biệt. Không phải thịt gà, không hẳn là cháo nấu có màu của huyết, mà là...rau gia vị. Không thể nào quên. Chuyến đi "bão táp" của tôi và cô em họ ở nơi xa về thăm đến với Lý Sơn thật sự đáng nhớ. Kiểu đi bụi, ăn bụi và tất nhiên là không...ngủ bụi - thật tôi không sao nói hết trong một lần. Mà đã có lần tôi đã nhớ và viết về hoàng hôn ở Lý Sơn vì hoàng hôn ở đảo thật là có một không hai. Để đặt chân lên đảo, chúng tôi đã đi hết các thể loại phương tiện, từ tàu lửa, xe khách, taxi, xe ôm, tàu biển. Sóng nước như b...
Hình ảnh
 ĐI QUA CƠN BÃO Tôi cũng không biết mình đã đi qua "cơn bão" của mình bằng cách nào? Có lẽ là bằng tất cả mọi cách mà tôi nghĩ có thể giúp mình vượt qua. Tôi chỉ nhớ mình đã cố gắng xoay xở.  Sáng nay, tôi đột nhiên có một sự thôi thúc lạ lùng cần phải viết xuống những gì mình đã đi qua trong khoảng thời gian hai năm vừa rồi. Chẳng phải đúc kết về việc tôi đã đi qua "cơn bão" của mình như thế nào hay rút ra "bí kíp" gì. Chỉ đơn giản, những suy nghĩ đó đã ở trong tôi đủ lâu và tôi thấy cần nhẹ nhàng đặt xuống. Tôi nhận biết mình đã đặt xuống và cần viết vài lời tâm tình với bản thân mình. Cảm ơn cuộc sống, những người thân thương và cảm ơn bản thân.  Đã hết hạn cho những thứ "hết hạn". Tôi đã cảm nhận thứ tinh thần đang tuôn chảy trong tôi rất khác và thâm chí những bước chân của tôi trên mặt đất mỗi lúc tôi bước xuống giường vào buổi sáng cũng rất khác. Tôi nhìn thấy phía trước một khung trời của tinh thần yêu thương và tự do. Sự tự do từ bên tro...