Có những lúc em buồn đời muốn khóc

Mà tự nhiên nước mắt lại đóng băng

Có những lúc em muốn mình gào thét

Giữa mênh mông lặng ngắt muôn trùng

Có những lúc em giận mình yếu đuối

Biết đời sâu hun hút hố lòng người

Em vẫn xót vẫn buồn muốn khóc

Muốn chảy tràn mà nước mắt 

chẳng buồn rơi






Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Truyện ỐC ĐẢO (Tạm kết)

BÍ MẬT CĂN PHÒNG SỐ 19