(Không đặt tên) - Viết cho những ngày xưa cũ - giờ đã khác. Tôi thỉnh thoảng hay bất giác bị thu hút bởi hình ảnh cha và con. Cha và con trai hay cha và con gái. Như một bữa đi công viên, thấy một người cha thổi bong bóng xà phòng cùng con gái, đứng nhìn một lúc và thấy vui lây. Rồi như sáng nay, lâu lâu ăn quán thay vì đến ăn nhanh tại chỗ làm thì thấy xéo xéo bàn mình hai cha con đang ăn mì, nói chuyện cười vui. Không cố tình nhưng tôi hơi bị cuốn bởi hình ảnh đó nên lúc ra về trước có nhìn qua một chút. Thỉnh thoảng, tôi có những cô cậu trò nhỏ mà lúc ba đón về, nó chạy cái ào ra ôm vai, ôm cổ khiến tôi cũng cảm thấy như mình được lan toả cảm giác ấm áp và trìu mến. Tôi nghĩ mình thấy vui và hâm mộ những hình ảnh này bởi vì tôi thường thấy nhiều hơn hình ảnh người mẹ đi cùng con, lo cho con cái, từ giấc ngủ, miếng ăn, đón đưa đi học, dần như một sự "phân công" trách nhiệm. Và trong thâm tâm tôi biết, mình bị thu hút bởi hình ảnh cha con cũng là bởi tôi luôn mong muốn nhữn...
Bài đăng
Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 1, 2024
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
("Trôi" là quyển mới nhất của chị Tư) Tôi vẫn hằng yêu thích Nguyễn Ngọc Tư - văn và cả con người chị - trong cảm nhận riêng của tôi. Đọc văn của chị, có nhiều lúc (nhất là lúc xưa), tôi "không dám" đọc hết lèo một quyển hoặc đọc hết truyện này đến truyện khác; bởi rất nhiều lúc thấy lòng mình cứ thắt lại. Bao giờ đọc văn của chị, trong lòng cũng đọng lại "văn hương"... Chuyện người ta, chuyện đời mà sao cứ day dứt như chuyện chính mình. Càng lớn, đọc Nguyễn Ngọc Tư, không phải tôi bớt buồn hơn mà có vẻ như tôi đã đủ "tỉnh" để buồn đau một cách chậm rãi và bình tĩnh. Văn của chị dường như cũng vậy, chẳng phải bớt đau đi mà nó được cất giữ sâu hơn trong nhiều lớp ngôn từ. Càng "sống lâu", người ta càng đau một cách tỉnh táo và biết kiên nhẫn hơn vào những hy vọng và những niềm thương, có phải? P/s: Tôi thích Nguyễn Ngọc Tư phần vì rất yêu tản văn; phần vì luôn bị hút bởi truyện ngắn kiểu rất kiệm lời đối thoại. Thoại câu nào thì bám ri...
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐẸP TRAI CÓ NỤ CƯỜI HIỀN Đó là Ông Nội tôi. Người đàn ông ấm ấp trong lòng tôi, chân thành, giàu tình cảm. Rất đẹp trai, hiểu biết và cũng không kém phần hài hước. Người đàn ông mà tôi nghĩ rằng, trong chừng mực nào đó, có những điều về thế sự trong ông mà tôi là người có thể hiểu ông nhiều hơn những thành viên khác trong gia đình. Tất nhiên tôi tôn kính ông nhưng nỗi nhớ về ông trong tôi cứ dễ thương, nhẹ nhàng và đáng yêu vậy thôi. Không xa cách cũng không hoa mĩ. Tại vì ông tôi vốn rất giản dị. Mặc dù ông cũng có lúc rất "trau chuốt" kiểu luôn đội chiếc mũ phớt màu kem yêu thích hoặc chải mái tóc bồng ngược về phía sau trông rất là bảnh. Tôi thật sự rất yêu mái tóc bồng bềnh ấy, khi nó chỉ hoàn toàn là một màu bạc trắng thì lại càng đẹp hơn. Sắp tới ngày Giỗ ông. Tôi nhớ ông nhiều nhưng nỗi nhớ về ông nội trong tôi rất lạ. Tôi chỉ luôn nhớ những kỷ niệm đẹp nhất tôi có cùng với ông, tôi luôn nhớ nụ cười của ông, những lúc nhìn xa xăm như thở dài và những lú...
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
CHIẾC VÁY CÔNG CHÚA CỦA CHỊ VÀ BỘ COMPLE CỦA EM Tết gần kề, có người bạn nhỏ hớn hở chia sẻ: "Con đã sắm đồ Tết rồi!". Không quan trọng năm qua mọi việc có thuận lợi, suôn sẻ hay không; vượt ra ngoài những bộn bề tâm tư của người lớn, trẻ nhỏ vẫn là trẻ nhỏ của hồn nhiên. Tết vẫn ít nhất ba mùng rồi ít nhất chắc cũng là ba bộ mặc Tết. Không thì ít ra cũng có "bộ đồ số một". Nếu không như vậy chắc đã không phải là trẻ con! Và người lớn từng là trẻ nhỏ dường như rất hiểu nên dù thế nào cũng chắt chiu sắm sửa cho tụi nhỏ của mình ít ra mỗi đứa một bộ đồ Tết. Tôi không nhớ nhiều về những bộ đồ Tết khi nhỏ xí của mình; lúc tôi nhớ nhiều hơn thì đã quen "second hand" từ quần áo, xe đạp, sách vở, máy móc... Và với tôi, "cũ người mới ta" là một dạng Mới đủ khiến mình vui vẻ, hài lòng! Vì thật lòng trừ quần áo đi học hay đồ mặc thường ngày được truyền lại từ anh chị họ thì những bộ "second hand" mẹ mua thật là đẹp và chất! Tôi luôn thấy thích ...