… Khi ta mải miết đi hết một vòng quanh tâm và bắt đầu tiến bước về phía tâm của vòng tròn, ta dần dần ra khỏi vòng lặp. Ở tâm vòng tròn, ta gặp một nhân vật mang tên Bản Thể. *** Sarah tỉnh giấc. Đã mấy hôm nay cô rơi vào một giấc mơ dường như lặp lại nhiều lần trong suốt nhiều tuần qua. Giấc mơ ấy có lẽ cô tự vẽ ra, tự đưa vào trong tiềm thức và tự nhắc trong giấc ngủ của mình. Giấc mơ hoang mạc. Gió. Cát. Nắng. Màu vàng nóng bỏng và đam mê của sa mạc. Cô khó có thể rời và cũng không muốn rời đi khỏi cái vòng tròn sa mạc ấy. Như một thói quen với những gì đã ở bên mình và trong mình quá lâu. Đồng thời cô biết khao khát tới gần hơn với ốc đảo cũng đang lớn dần lên và không thể cưỡng lại. Ở đó có một người đang đợi cô – là Bản Thể của cô. Và bản thể của Sarah chính là ốc đảo. Cô đã gần tới rồi… ...
Đó là tên một cuốn sách được nhắc đến trong bộ phim tôi từng xem. Mà sau đó tôi gõ google không ra cuốn sách, chỉ có tên bộ phim Hàn như vậy, nhưng nội dung không như sách được kể đến trong phim tôi xem. Cũng có thể, đó là cuốn sách...trong truyền thuyết thôi; để dẫn dắt cho tình tiết của phim. Hoặc có thể trình tra lài tiệu của tôi hơi "gà". Nhưng đó không phải điều quan trọng lắm, với tôi. Bởi lẽ, tôi vẫn nhớ lời của nhân vật nữ chính trong phim, một cô gái ước mơ trở thành biên kịch, nói về cuốn sách ấy. Và bởi lẽ, cái "ý" gợi ra từ đó đã khiến tôi xao xuyến và thấy thấm thía. Nhân vật kể câu chuyện đại ý rằng trong truyện có một một phụ nữ, chị đã có chồng và con, cuộc sống vui vẻ và yêu thương. Một ngày nọ, chị nói với chồng có thể làm cho mình căn phòng riêng, chỉ có mình chị được lui tới những lúc cần đến hay không? Anh chồng vui vẻ nhận lời và thực hiện như vậy. Căn phòng được anh đặt tên là "Phòng của mẹ". Chị rất biết ơn và hạnh phúc! Thế nhưng...
Nhận xét
Đăng nhận xét