Một làn khói nhỏ 

Tan vào hư vô

Là hồn tôi đó

Không một nấm mồ


Xếp dọn, lục lọi và thấy lại những vần thơ tôi năm mười chín.

Đúng là chỉ có lúc mười chín, hai mươi, người ta mới đử sức "buồn mãnh liệt" như thế này.




Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Truyện ỐC ĐẢO (Tạm kết)

BÍ MẬT CĂN PHÒNG SỐ 19