("Trôi" là quyển mới nhất của chị Tư)
Tôi vẫn hằng yêu thích Nguyễn Ngọc Tư - văn và cả con người chị - trong cảm nhận riêng của tôi.
Đọc văn của chị, có nhiều lúc (nhất là lúc xưa), tôi "không dám" đọc hết lèo một quyển hoặc đọc hết truyện này đến truyện khác; bởi rất nhiều lúc thấy lòng mình cứ thắt lại. Bao giờ đọc văn của chị, trong lòng cũng đọng lại "văn hương"... Chuyện người ta, chuyện đời mà sao cứ day dứt như chuyện chính mình.
Càng "sống lâu", người ta càng đau một cách tỉnh táo và biết kiên nhẫn hơn vào những hy vọng và những niềm thương, có phải?
Nhận xét
Đăng nhận xét