NẺO VỀ 

30 Tết đọc những dòng của bạn. Nhớ bạn trào nước mắt. Ngồi khóc, khóc vì nhớ và thương nhau nhiều quá. Cuộc đời muôn nẻo nhân duyên.

Chúng tôi là hai đứa con gái nhưng gặp nhau đã tự gọi là huynh - đệ, từ những buổi đầu đại học. Mặc dù ngày thường vẫn bà - tui khi nói chuyện nhưng trong thâm tâm luôn yêu mến cái mối duyên bằng hữu Huynh - Đệ kiểu người tứ xứ gặp nhau và có mối duyên đẹp đẽ về tâm hồn, muốn sống nghĩa khí và hào sảng như tinh thần bôn ba đây đó khi xưa. Cũng là một sự nương tựa nhau về tinh thần.

Đó là người đầu tiên dạy tôi ca mấy câu trong "Dạ cổ hoài lang", cũng là người ngồi nghe tôi hát nhạc Trịnh hết bài này qua bài khác. 

Trong những tháng ngày "lưu lạc" và "tìm đường", chúng tôi bằng cách nào đó như người đưa đường cho người kia dường như chạm một bàn tay vào "nẻo đến" của mỗi người. 

Tôi, vô tình (hay có sự sắp xếp lớn lao hơn) là người đầu tiên đưa bạn đến Vĩnh Nghiêm.

Hai chúng tôi, nhìn bên ngoài, chẳng ai nghĩ lại có thể thân và thương nhau như vậy. Một người được mọi người đặt biệt danh là "nhà Nho" (sư huynh tôi), còn người kia là "GH" (là tôi). Một đứa có vẻ rất Tĩnh, còn đứa kia dường như rất Động. Có lẽ vì vậy mà chúng tôi bổ sung được cho nhau? Và khiến người kia khơi lên được những lẩn khuất bên trong tĩnh tĩnh - động động ấy. Có bạn, tôi cùng ngồi và ngẫm. Có tôi, bạn cùng tôi đây đó muôn nơi như những cuộc dạo chơi và khám phá, phiêu lưu nho nhỏ từ những điều mới mẻ bên ngoài đến "vùng đất bên trong tâm hồn" của chúng tôi.

Hành trình cuộc đời có nhiều chặng và luôn là sự lựa chọn của chính bản thân mình. Chúng tôi mỗi người một ngả sau những tháng ngày gắn kết ở Đại học. Vẫn thương nhớ, dõi theo, tôi vào Sài Gòn thì bạn tranh thủ sắp xếp từ Vĩnh Long lên gặp. Hay một đôi lần đi ăn cùng thật nhanh ở Đà Nẵng. 

Tôi luôn tin nên tôi luôn có những mối nhân duyên kiểu không phải lúc nào cũng "nói" với nhau. Chẳng nhắn tin hay thường xuyên thăm hỏi vì cuộc sống của mỗi người giờ đã khác và có không gian riêng. Nhưng gặp nhau là "người muôn năm cũ" và " người ngồi trước mặt" vẫn là người bạn ấy, người thương ấy như chưa từng xa. Như những cô em họ, như sư huynh tôi!

Cuộc sống đầy biến chuyển, hành trình khám phá bản thân và bước đi trên con đường riêng của mỗi người vẫn tiếp tục. Trong "Nẻo Đến" ấy, tôi luôn dành cho sư huynh tôi một niềm trân trọng, yêu mến và một trái tim Nâu.

Luôn dõi theo và mong! Như huynh đã luôn thăm hỏi và xuất hiện đúng lúc.

Và tôi cũng luôn tin rằng, vượt lên trên những biểu hiện bên ngoài, con người ta luôn có những con đường dẫn đến sự đồng cảm về tâm hồn.

Như xưa tôi từng tự đưa ra một "công thức" cho mình trong lúc học Văn và tiếp nhận Văn học là Cảm- Hiểu- Cảm. Đầu tiên là cảm để hiểu, rồi cuối cùng để cảm ở một tầng bậc sâu hơn mà không còn cần "phân tích" nữa.

Đi qua hết những phân định của lý trí, con người ta luôn Cảm được người và vạn vật khi thật sự nhìn và để tâm.

Biết ơn những tháng ngày đồng hành cùng sư huynh tôi.

Biết ơn sư huynh tôi.

Ai cũng có một "Nẻo Về" ở bên trong chính mình?

P/s: Hình ảnh chiếc lá riêng tặng sh. Chiếc lá đ chụp trong mùa xuân này ở Sơn Trà. Chắc chắn h cảm được "ý".





Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Truyện ỐC ĐẢO (Tạm kết)

BÍ MẬT CĂN PHÒNG SỐ 19